Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2019

Review phim " Chuyện tình cây táo gai"

                Review Phim điện ảnh Chuyện Tình Cây Táo Gai



Nữ chính: Tịnh Thu(Châu Đông Vũ)
Nam chính: Tôn Kiến Tân(Đậu Kiêu)
Mình sẽ sơ lược nội dung của phim để ae có thể hiểu đại khái.“ Chuyện tình cây táo gai” là một câu truyện có thật xảy ra vào những năm 70 thế kỉ trước lấy bối cảnh Trung quốc thời cách mạng văn hóa. Tịnh Thu-một cô học sinh lớp 8 gia cảnh nghèo khó được về vùng nông thôn thực tập và tình cờ được sắp xếp ở chung nhà với Lão Tam(tên thật Tôn Kiến Tân) là một nhân viên làm trong đội thăm dò địa chất gia đình khá giả và nhà ở thành phố. Và dường như bởi vì nhân duyên nên họ đã ấn tượng về nhau ngay từ lần gặp đầu tiên. Tịnh Thu quyết định viết về cây táo gai ở thôn Tân Bình bởi nghe nói rằng hoa của cây này khi nở sẽ cho hoa mà đỏ mà không phải hoa trắng như bình thường bởi nó đã chứng kiến rất nhiều chiến binh chết trong cuộc kháng chiến chống nhật và hai người có một lời hứa rằng sẽ cùng nhau đi ngắm hoa nở.
Sau một khoảng thời gian ở nông thôn thì Tịnh Thu phải về thành phố để tập dượt văn nghê và trước khi đi Lão Tam đã hứa sẽ ra đón cô trở về. g đáng yêu. Sau lần đón Tịnh Thu về thì chính thức hai người đã trở thành người yêu của nhau. Tuy nhiên lúc sắp trở về thành phố thì Thu có nghe tin anh có người yêu trên thành phố, cô trở về khi hiểu lầm chưa hóa giải, nhưng mà sau đó thì Lão Tam vẫn thường lén lút đến thăm cô đôi khi thì nhờ những người trong thôn Tân Bình gửi đồ và tiền cho cô.



 Sau khi hiểu lầm được giải tỏa thì hai anh chị thường gặp nhau và để gặp cô thì anh đã xin tăng ca bên đội thăm dò số 2.
Sau khi được nhận vào trường giảng dạy thì Tịnh Thu phải thử việc một năm trước khi làm chính thức, trong đó có một lần cô để chân trần để trộn vữa nên bị vôi ăn nhưng không chịu đi khám nên anh đã tự rạch tay mình để cô có lí do chĩnh đáng đến bệnh viện khám. Nhưng sau khi khám xong thì phát hiện ra anh bị máu khó đông, nhưng anh vẫn lạc quan nói: “ có khỏe mạnh thì mới chảy nhiều máu.” Và anh đèo cô đi dạo để tránh mọi người phát hiện ra thì anh cho cô chumf một chiếc áo sơ mi lên đầu chỉ để hở hai con mắt, nhưng người tính vẫn không bằng trời tính họ gặp mẹ cô. Mẹ cô không cho phép hai người yêu đương và Lão Tam chỉ được gặp 1,2 trong một năm cô thử việc, anh đồng ý trước khi về anh xin phép băng bó lại chân cho cô, vừa cuốn băng mà nước mắt anh cứ rơi.

Sau đó một thời gian Tịnh Thu nghe tin anh nhập viện vì bị bệnh và nghe phong phanh rằng đấy là bệnh máu trắng. Hai người gặp nhau trong bệnh viện anh phủ nhận với cô và nói chỉ là cảm mạo cô tin anh và ở lại với anh trong 3 ngày. Bệnh viện không cho phép người nhà bệnh nhân ngủ qua đêm nên đêm đầu tiên cô phải ngủ ngoài cổng viện còn anh chỉ dám đứng sau cánh cửa sổ rơi nước mắt vì số phận của mình. Sau đó anh nhờ một y tá tìm cho cô một chỗ trọ và anh cũng xin phép bác sĩ tối đó không về viện, hai người đi dạo phố chụp ảnh, tối đó cô nằm cạnh anh, khi được hỏi anh của sau này sẽ thế nào, anh nhìn cô rồi nói: “ em sống thì anh sẽ sống nếu em chết đi thì nh cũng sẽ chết THẬT.”
Sau lần đó cô không gặp anh nữa, bạn thân của cô từ chiến dịch cải tiến giáo dục phát hiện bản thân mang thai cô nghe bạn thân kể nên cũng lo sợ mình có thai, cô đi tìm anh nói chuyện nhưng không có thông tin cô càng chắc đến anh lừa mình. Nhưng sau đó hiểu lầm hóa giải cô đi tìm anh nhưng cũng không có thông tin sau đó vào một ngày khi đang dạy trên lớp thì có người muốn gặp cô đi theo họ đến một viện quân đội trên người là chiếc áo đỏ màu giống màu hoa sơn trà, khi đến nơi thì anh đang gần đất xa trời. Mắt anh vẫn nhắm nghiền, họ bảo cô gọi anh lần cuối gọi bằng cách mà ngày thường cô vẫn gọi anh nhưng cô không thể gọi bởi vì cô không biết phải gọi như thế nào. Và cuối cùng anh cũng đáp lại cô , bộ phim kết thúc bằng hình ảnh anh nhìn lên trần nhà bởi trên đó có gắn tấm hình duy nhất mà anh chụp chung với cô.
Đây là bộ phim gây cho mình cảm xúc thót thương nhất, bởi vì ít nhất nó có tồn tại thật và cách diẽn của hai diễn viên quá thật gây ám ảnh. Cô hỏi anh:
-        -  Em vẫn còn một năm thử việc nữa.
-          -Anh sẽ đợi em một năm lẻ một tháng. Anh nhẹ nhàng trả lời cô.
-         - Nhưng mẹ không cho phép em yêu trước năm 25 tuổi.
-          -Vậy anh sẽ đợi cho đến khi em 25 tuổi.
Cô vẫn tiếp tục:
-         - Vậy nếu sau đó vẫn không được thì sao?
-        -  Anh sẽ đợi em cả đời.



-         
Cái cả đời này tưởng dài mà hóa ra lại ngắn đến nỗi người ta không tưởng. Mình vẫn bị ám ảnh cái cảnh anh băng bó chân cho Tịnh Thu lúc bị mẹ cô phát hiện. Anh vừa băng mà vừa lặng lẽ khóc, vừa day dứt vừa xót xa cho tình yêu của hai người. Sau đó lúc anh bị bệnh đoạn này mình không hiểu lắm là Tịnh Thu có biết anh bị bệnh hiểm nghèo hay không nữa nhưng lúc anh nói: “ em sống thì anh sẽ sống nếu em chết đi thì nh cũng sẽ chết THẬT.” thì mình cuối cùng hiểu ra là cô cũng biết, với cả ám ảnh ánh mắt anh khi nói câu này. Mới đầu mình cũng không hiểu nhưng sau khi xem lại lần hai thì mới hiểu hóa ra anh chỉ mong rằng cô cho dù anh có chết đi thì cô hãy nhớ đến anh chỉ cần như vậy là đủ như vậy anh dù không còn tồn tại trên mặt đất nhưng anh vẫn luôn tồn tại trong cô. Còn nếu cô mất đi thì dĩ nhiên sẽ chẳng ai nhớ đến anh nữa và lúc đó anh sẽ ra đi vĩnh viễn. Sau khi anh mất theo di nguyện tro cốt được chôn dưới gốc cây sơn trà của thôn Tân Bình có lẽ anh muốn thực hiện lời hứa với cô mà anh không thể thực hiện được khi con sống: Cùng cô ngắm hoa sơn trà nở. Buồn buồn thật sự càng xem càng xót nước mắt cứ rơi. Thậm chí nhiều nhất là khi Tịnh Thu đến chào từ biệt anh lần cuối. Cô nói: “ Em là Tịnh Thu, em là Tịnh Thu, em là Tịnh Thu, chẳng phải anh nói chỉ cần nghe thấy tên em là anh sẽ quay về hay sao?” Sau đó cô nhìn lên trần nhà bệnh viện trắng toát nhung xuất hiện một tấm ảnh đen trắng duy nhất hai người chụp với nhau khi cô đến thăm anh ngày anh nằm viện, họ cười tươi hạnh phúc mà chẳng hề biết tương lai lại nghiệt ngã như vây. Hóa ra anh vẫn ngước mắt lên nhìn tấm ảnh đấy để đợi cô, anh không hề nuốt lời anh thật sự đã đợi cô cả một đời…




Mình xem thấy rất ấn tượng với cách diễn của hai diễn viên họ diễn đúng theo kiểu tình yêu thời ông bà ngày xưa, ngại ngùng, xấu hổ nhưng vẫn vô cùng ấm áp. Thậm chí nghe ost với bản sub xong mà vẫn không thể nén được nước mắt. Link cho bạn nào muốn nge thử.

https://www.youtube.com/watch?v=_dh3jC1rre4